Thơ, đối với mình, sau cùng là một cách nói, một ngôn ngữ. Mình không tin có bất kỳ ngôn ngữ nào bật lên từ nhu cầu duy nhất của một cá thể. Ngôn ngữ phải được sinh ra từ ít nhất hai kẻ đi tìm sự thấu hiểu và đồng cảm ở nhau. Như thế, thơ không phải là con đường một chiều, thơ cần người lắng nghe. Cảm ơn các bạn đã tìm đến đây, để một vài trong số đó, trở thành người lắng nghe của mình. Đôi khi, có được một người chịu lắng nghe bản thân, cũng là rất đáng quý rồi, phải không? 

Trước đây, mình có nhiều niềm tin ngây ngô về thơ (và có lẽ tại thời điểm viết điều này, hay tại thời điểm điều này được đọc, vẫn thế) rằng: thơ đang bị bỏ quên, nhục mạ và xúc phạm giữa cái thời buổi mà chiều sâu trái tim của loài người quá rẻ rúng; thơ hay nghệ thuật, có thể nghiễm nhiên thay đổi thế giới bằng con đường thay đổi nhân tâm; cũng đã từng tìm kiếm thứ thơ "hay" trong mắt kẻ khác, tức những lời khen và vuốt ve - những ngôi mộ hoa hồng. Bây giờ đã khác, nhiều niềm tin ấy không còn đúng (với bản thân mình) nữa. Nhưng vượt lên trên mọi thời gian, không gian, nằm trên tất cả những niềm tin đã và sẽ tồn tại, mình muốn thơ mình sẽ trở thành một tiếng nói chân thành, một con đường chân thực để mình con đến được với loài người. 

Nếu có bất kỳ chia sẻ nào liên quan đến thơ, là suy nghĩ, cảm nhận hay những bài thơ các bạn viết mà các bạn có nhu cầu chia sẻ với mình, hãy liên hệ với mình qua thông tin bên dưới. Ai cũng cần được lắng nghe và đồng thời, nên trở thành một người lắng nghe mà.